Làm thế nào để khi diễn có thể khóc một cách tự nhiên nhất

Thảo luận trong 'Nghệ thuật và chỉ đạo diễn xuất' bắt đầu bởi ActorVietNam, 18/7/17.

Lượt xem: 18,069

  1. ActorVietNam

    ActorVietNam Actor

    [​IMG]
    Đối với nhiều người, khóc theo yêu cầu được coi là tiêu chuẩn vàng về khả năng cảm xúc. Có nghĩa là cần khóc tại thời điểm thông báo nếu bạn thực sự có khả năng về diễn xuất và muốn tạo ra cảm xúc mà đạo diễn cần một cách kịp thời.

    Nhưng trước khi chúng ta cùng tìm hiểu làm thế nào để làm điều đó, chúng ta hãy nói về lý do tại sao việc coi nó như là một tiêu chuẩn vàng là vô lý.

    Nếu một diễn viên nghĩ rằng việc khóc chính là tài năng hay là kỹ năng diễn xuất tốt, thì khóc có thể trở thành mục tiêu.

    Buổi tuyển chọn diễn ra như thế nào?

    Tôi đã rơi nước mắt! Thật là tuyệt! Hay tôi không thể khóc khi tôi được yêu cầu. Thật tệ.

    Khi khóc là mục tiêu, thì buổi casting của bạn sẽ trở thành một buổi thể hiện cho đạo diễn là bạn có thể biểu lộ - Hãy nhìn xem tôi có thể làm những thứ này - vì vậy cảnh phim chỉ còn là cảnh bạn khóc chứ không phải là bạn bị ảnh hưởng như thế nào bởi đối tác trong cảnh, chi tiết của cảnh, những gì bạn muốn trong cảnh... Tất cả đều là về bạn và cái tôi của bạn. Khóc vì phải khóc không phải là diễn xuất.

    Được rồi, giờ chúng ta hãy chuyển sang cách để làm điều đó.

    Nhiều diễn viên gặp khó khăn khi diễn đạt nỗi buồn. Đối với những người mà không thể "khóc theo yêu cầu", nỗi buồn là một điểm cảm xúc mà bạn muốn đạt được, nhưng chỉ có thể có được trong thời gian ngắn. Và nếu không thể diễn đạt nỗi buồn, bạn đang thiếu một công cụ thực sự quan trọng trong kỹ năng diễn xuất. Bạn không thể phản ánh một phần quan trọng trong trải nghiệm của con người mà xuất hiện rất nhiều trong các cảnh phim của bạn.

    Bạn muốn đạt được điều đó nhưng không thể, rồi bạn trách mình vì không thể đạt được điều đó. Hướng dẫn diễn xuất khấu ở giữa cảnh có viết "Cô ấy khóc không kiểm soát được" gợi lên nỗi sợ hãi và sự xấu hổ. Bạn sẽ phải giả vờ như vậy. Sẽ không được đẹp.

    [​IMG]
    Vậy cần phải làm gì?

    Thứ nhất, phải biết rằng nỗi buồn không phải là đích đến. Đó là một cảm giác tuyệt vời sống trong bạn. Nó đã có ở đó (và bạn không phải sống một cuộc sống của đau đớn và thống khổ để có nỗi buồn). Bạn là một người nhạy cảm và nếu bạn để bản thân bị ảnh hưởng bởi thế giới xung quanh bạn, nỗi buồn của bạn sẽ tăng lên. Mang nỗi buồn vào cảnh phim là để cho bản thân phải buồn. Đó không phải là "cảm thấy" buồn. Đó là phải buồn.

    Đây là cách nó phát triển: Một cái gì đó xảy ra khiến bạn buồn. Nhưng thay vì để cho nỗi buồn tăng lên, thì bạn lại chạy trốn khỏi nó. Bạn có thể đã học cách coi nỗi buồn như điểm yếu, bạn có thể sợ nỗi buồn của chính mình (Chuyện gì xảy ra nếu tôi không bao giờ ngừng khóc?).. Và tất cả điều đó khiến bạn muốn đẩy nó đi, không cười, muốn uống say không biết gì,.... Bạn đang thực hành việc không thể hiện cảm xúc của bạn. Bạn tạo ra các khuôn mẫu về hành vi để kìm nén nỗi buồn. Bạn cảm thấy buồn, sau đó bạn nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn. Và giờ thì nó là một thói quen.

    Nhưng vì nỗi buồn là một phần công việc của bạn, bạn phải phá vỡ thói quen đó. Bạn phải thể hiện nỗi buồn của bạn. Và để làm điều đó, bạn phải xử ly được hành vi giúp bạn tách biệt khỏi nó.

    Một lần nữa, thể hiện ra chính là câu trả lời. Khi bạn đóng lại, bạn phải thừa nhận bạn đang đóng lại. Bạn phải có không gian cho khối chốt - sự căng thẳng, nghẹn trong cổ, sự thôi thúc để trốn,... Bạn phải cảm thấy thương nó

    Cùng giống với nỗi buồn của bạn. Bạn phải có không gian cho nó, như thể nó là một đứa trẻ cần sự chú ý. Nếu đứa trẻ cảm thấy buồn, bạn không thể ngó lơ nó hoặc bắt nó im lặng lặng. Bạn cần phải có mặt với nó, nhìn nó thật kỹ, tìm xem nó cần gì, hay chỉ cần ở đó với nó để nó biết bạn đang ở đó. Bạn không thể chạy trốn khỏi nó.

    Tự cho là mình không đủ buồn là cách mà bạn chạy ra khỏi nỗi buồn của bạn. Nó giúp bạn không thể hiện ra. Bạn có thể thực hiện những cảnh buồn như bạn muốn, nhưng nếu bạn không thực hành việc thể hiện cả nỗi buồn và khối chốt mà khiến nó không thể tăng lên được, nỗi buồn sẽ không bộc phát.

    Cần sự kiên nhẫn và thực hành nhưng bạn có thể học cách để phải buồn. Lần sau khi bạn bị gặp khúc mắc trong một cảnh, hãy suy nghĩ về mấu chốt. Phải biết rằng nó ở đó là có lý do. Nó không cảm thấy an toàn. Hãy suy nghĩ về nỗi buồn của bạn. Nó muốn được lắng nghe nhưng không thể nói được. Ở đó với nó. Từng bước, sự thưong cảm đó sẽ dẫn đến sự chấp nhận. Và khi nó cảm thấy an toàn hơn thì nó sẽ bộc phát.

    [​IMG]
    Khóc - Nó đòi hỏi bạn phải mở rộng khái niệm về điều gì là có thể. Nhưng một khi bạn làm được như vậy, thành công có thể tìm đến bạn. Đối với công việc và cuộc sống của bạn, bạn phải để cho bản thân tự cảm nhận. Đó là công việc của một diễn viên và sự thừa hưởng của một con người nhạy cảm.