Chia sẻ Thông điệp của màu sắc trong các bộ phim

Thảo luận trong 'Nghệ thuật chỉnh sửa màu sắc (Color Grading)' bắt đầu bởi Son Kevin, 12/1/18.

Lượt xem: 6,057

  1. Son Kevin

    Son Kevin 23,97 hình/s

    [​IMG]
    Một nắng vàng đầy hy vọng. Một màu ngọc lam rực rỡ. Một màu đỏ giận dữ, vũ lực. Khi bạn nhìn thấy những màu sắc này trong các bộ phim, chắc chắn đó không phải là một sự ngẫu nhiên - các nhà làm phim đã cẩn thận chọn từng khung hình và đưa ra quyết định xem màu sắc nào sẽ ảnh hưởng đến trải nghiệm của khán giả, hoặc ngay cả khi họ không chú ý đến điều đó. Dưới đây là những cách thức sử dụng màu sắc mà các nhà làm phim thường dùng để làm cho câu chuyện trở nên sâu sắc hơn.
    The Wizard of Oz (1939)​

    Màu sắc giúp đơn giản hóa các câu chuyện phức tạp các bộ phim đen trắng trước đây kể từ khi điện ảnh ra đời, đã sở hữu những màu sắc riêng của mình - Barbara Flueckiger, giáo sư điện ảnh tại Đại học Zurich, đã thống kê cách kết hợp màu sắc của các tất cả các bộ phim từ trước đền nay, đã cho thấy hơn 230 cách kết hợp và theo một số ước tính, có tới 80 phần trăm các bộ phim sớm nhất đã sử dụng nó. Các nhà làm phim nhận ra rằng, các tông màu khác nhau có thể giúp người xem theo dõi những câu chuyện xảy ra giữa các nhân vật và địa điểm khác nhau. Trong phim Intolerance (1916) của D.W. Griffith là một ví dụ, trong 4 câu chuyện phim, mỗi câu chuyện ông sử dụng mình một màu duy nhất để báo hiệu rằng mỗi cốt truyện này đã diễn ra trong các khoảng thời gian khác nhau. Để đạt được màu sắc như thế, các nhà làm phim buổi đầu đã đắm chìm trong những dải phim với thuốc nhuộm và hóa chất, hoặc số khác được vẽ bằng tay - một quá trình mất nhiều công sức. Tuy nhiên sau đấy sự xuất hiện của âm thanh đã chấm dứt sự thống trị của màu sắc trên màn ảnh vì quá trình kết nối âm thanh với một dải phim có màu sắc gặp nhiều khó khăn.

    Màu sắc đã không quay trở lại cho đến năm 1932, khi Technicolor tạo ra cách thức in tráng phim màu mới. Với các tác phẩm nổi tiếng như The Wizard of Oz (1939) Gone with the Wind (Cuốn39), Technicolor đã phát triển thêm nhiều kỹ thuật màu khác và vẫn được sử dụng ngày nay, ngay cả khi các bộ phim này đang ở kỷ nguyên kỹ thuật số.

    Cảnh trong phim The Incredibles (2004)

    Màu sắc khơi gợi cảm giác cho khán giả. Danielle Feinberg, Giám đốc hình ảnh tại Pixar, tự mô tả mình "bị ám ảnh bởi màu sắc" "Tôi nghĩ về nó không ngừng," cô nói. "Ánh sáng và màu sắc là một phần của nghị lực và cảm xúc." Cô chỉ vào cảnh trong phim The Incredibles (2004), nơi Mr. Incredible làm việc tại bàn làm việc của ông ở Insuracare - màu sắc đậm và xám để truyền đạt cảm giác chán nản. Trong Toy Story 3 (2010), có một màu vàng-xanh lá cây xung quanh nhân vật gấu Lots-o'-Huggin', báo trước rằng có lẽ đây không phải là một chú gấu đáng yêu, đáng yêu mà bạn nghĩ. Đối với mỗi bộ phim này, Pixar tạo ra một "mã màu" để hoạch định cho tất cả các cảnh sao cho chúng phù hợp với câu chuyện lớn hơn. Mục đích: để làm cho những khoảnh khắc quan trọng ấy trở nên sôi nổi hoặc u sầu. Feinberg nhận xét về sự ra mắt của WALL-E (2008): "Chúng tôi phải làm một khối lượng khổng lồ công việc kể chuyện bằng hình ảnh, bởi vì không có bất cứ cuộc chuyện chuyện nào - chỉ có robot nhảy và tiếng bíp. Tuy nhiên, chúng tôi cần khán giả hiểu rằng chúng ta đang ở trên Trái đất, nó bị ô nhiễm, và WALL-E là người cuối cùng còn lại. Vì vậy, chúng tôi hạn chế các bảng màu liên quan đến màu sạm và cam", cô nói. "Nhà thiết kế sản xuất của chúng tôi đã kiên quyết không dùng màu xanh lá cây ở bất cứ đâu, bởi vì anh ta muốn có một tác động vào trực quan khi WALL-E tìm thấy một loại cây trồng cho lần đầu tiên." Màu sắc bỗng trở nên khuếch đại vào thời điểm quan trọng này. "Đôi mắt của bạn đã được rột rữa trong một bảng màu hạn chế và đột nhiên có màu xanh lá cây mãnh liệt", Feinberg nói. "Sự mệt mỏi này tạo ra điều khác biệt"

    Trong phim "Moonlight"​

    Màu sắc cũng cho thấy hành trình của một nhân vật. Trong giải thưởng Oscar cho phim xuất sắc nhất năm 2017, của bộ phim Moonlight, đạo diễn Barry Jenkins đã kể câu chuyện về một cậu bé tên là Chiron đang lớn lên trong một khu phố xáo trộn và đấu đá, Chiron sống trong bối cảnh môi trường sống đầy rẫy dịch bệnh và sự bắt nạt. Trong khi chia sẻ câu chuyện khó khăn này, Jenkins cũng muốn nắm bắt được "phép thuật của Miami", thành phố nơi ông lớn lên. Nhà quay phim James Laxton đã làm việc với Alex Bickel, người am tường về màu sắc tại Color Collective, để suy nghĩ về cách thiết kế màu sắc của bộ phim trong quá trình tiền kỳ - và sau đó họ đã dành khoảng 100 giờ sau khi quay phim để tinh chỉnh màu sắc kỹ thuật số. "Miami là một nơi có nhiều màu sắc," Laxton nói. "Chúng tôi đã có thể bão hòa và tặng cường các màu sắc để tăng cường mọi thứ." Họ cũng mô phỏng các đặc tính màu sắc của ba câu chuyện khác nhau để chứng minh sự tiến hóa của nhân vật chính. Moonlight kể câu chuyện của Chiron trong ba lát cắt: Từ nhóc là “Little” nhỏ bé ít nói (Alex Hibbert), họ đã mô phỏng theo bộ sưu tập của Fujifilm, với màu chủ đạo là xanh lá cây tươi tốt và xanh lam; trong phần hai, cậu học sinh nhạy cảm Chiron (Ashton Sanders), họ đã mô phỏng trong kho Agfa, vốn có màu xám trong các điểm nổi bật của nó và làm cho mọi thứ có vẻ như hơi lúng túng; trong phần ba, là chàng thanh niên trải đời “Black” (Trevante Rhodes), họ chuyển đến bộ phim với mô phỏng của Kodak Film, mang lại một cái nhìn sắc sảo, Hollywood.

    Trong phim Vertigo (1958)​

    Màu sắc truyền đạt ý tưởng của một bộ phim. Nhà làm phim Lewis Bond tạo một kênh YouTube về nghệ thuật làm phim, và ông đã có một câu giải thích văn vẻ về màu sắc trong phim. Trong đó, ông khám phá cách mà màu sắc hiển thị ý nghĩa của một bộ phim, và ông đề nghị kiểm tra các bộ phim cho các lần lặp lại màu cụ thể. Lewis Bond nói "Khi một màu lặp lại, nó liên quan đến một ý tưởng,". "Khi màu sắc thay đổi, nó cho thấy khái niệm này đã thay đổi." Trong phim Vertigo (1958) của Alfred Hitchcock, màu xanh lá cây có liên quan đến Madeleine và sự ám ảnh của nhân vật chính với cô ấy. Màu sắc ngày càng trở nên phổ biến, và kỳ quặc, và lạ lùng, ngay trong kết luận của bộ phim. Trong phim Blue is The Warmest Colour (năm 2013), màu xanh có ở khắp mọi nơi - và trong khi các sắc thái trở nên tươi sáng và sinh động lúc đầu, chúng trở nên lạnh nhạt dần. Bond nói: "Đó là một điêu trực quan vô giá của sự vô giá của sự phai mờ nhẹ nhàng. Trong Moonlight, nhà quay phim Laxton đã tạo ra một sự lựa chọn màu đậm, thêm vào ý nghĩa - tạo nên một màu hồng rực rỡ, nóng bỏng trong những cảnh quan trọng. Chúng tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên trong một khoảnh khắc nín lặng với mẹ của Chiron. "Chúng tôi phát hiện ra màu sắc đã tham gia vào các cảnh phim, và nó đã đóng góp rất nhiều thứ cho chúng tôi", Laxton noid. Nó tạo ra cảm thấy cả hai đều tức giận và gợi cảm cùng một lúc, nhưng ngoài đó, đối với các tín hiệu màu sắc các khoảnh khắc khi Chiron phá vỡ từ thực tế. Màu hồng lặp đi lặp lại trong một chuỗi giấc mơ, khi Chiron đối mặt với những ham muốn thực sự của mình - một khoảnh khắc quan trọng khác khi sự nhận dạng của anh ấy bị lãng quên. Chuyên gia màu sắc Alex Bickel cho biết: "Nó cho ta có cảm thấy thấy được chiều sâu hơn. "Nó đưa bạn đến một nơi siêu nhiên."

    Trong khi màu sắc giúp cho các câu chuyện được bay xa, tất cả các ý kiến trên đều thống nhất điều đó: Nó bắt buộc phải như vậy mà không cần quá chú ý đến điều này. "Điều cuối cùng tôi muốn mọi người suy nghĩ khi xem một bộ phim là, 'Chúa ơi, màu sắc trong cảnh này là tuyệt vời. Hoặc, thật khủng khiếp,'' Bickel nói. "Nó hoạt động tốt nhất trong tận tiềm thức của bạn"