3 điều khiến đạo diễn Quentin Taratino trở thành nhà làm phim độc lập tinh túy

Thảo luận trong 'Đạo diễn' bắt đầu bởi Hitchcock, 26/2/16.

Lượt xem: 1,874

  1. Hitchcock

    Hitchcock Cinematographer

    [​IMG]
    Có xu hướng vi phạm. Gây tranh cãi. Nguyên bản. Đây là những đặc điểm được nghĩ ngay khi phân tích nhà làm phim sáng tạo này, khả năng của ông trong việc thay đổi các tiêu chuẩn và xử lý những hạn chế của điện ảnh truyền thống cho phép ông trở thành nguồn cảm hứng cho thế hệ các nhà làm phim độc lập tiếp theo. Làm phim với xu hướng phạm tội vốn đã được đặt ra bởi nhà làm phim thực nghiệm Nick Zedd; "Phải đe dọa hiện trạng bằng cách làm một cái gì đó đáng ngạc nhiên, bằng cách vượt ra ngoài tất cả các giới hạn quy định hoặc theo quy định của thị hiếu, đạo đức, hoặc bất kỳ hệ thống giá trị truyền thống khác giam hãm tâm trí con người." Bài viết dưới đây trình bày tóm gọn về Quentin Tarantino, sử dụng điện ảnh như một phương tiện để phá vỡ hệ thống điện ảnh Hollywood "truyền thống" và tạo ra một thứ gì đó thật sự sáng tạo. Pulp Fiction, được trình chiếu tại Anh vào Raindance năm 1995, là một ví dụ hàng đầu trong cho thấy sức mạnh mà điện ảnh có thể biến chuyển những điều truyền thống và sáo rỗng, đồng thời tạo ra một cái gì đó độc đáo, cá nhân và nguyên bản. Các phim kinh dị tội phạm truyền thống trở thành phi tuyến tính, đảo ngược các nhân vật phản diện truyền thống và tạo ra một cái gì đó hoàn toàn mới mẻ. Tarantino đã thực hiện và bảo tồn tên tuổi của mình thông qua việc chuyển đổi vô số các thể loại một cách rất mạo hiểm và liều lĩnh; "Quentin Tarantino, người gây rắc rối, những người sành badassery, chàng Billy chàng Kid trong việc làm phim hiện đại." (John Walsh)

    Nhân vật

    Trong Pulp Fiction; vai diễn mang tính biểu tượng Samuel L. Jackson của Jules Winffield có thể là một đám sát thủ như trong bất kỳ bộ phim kinh dị tội phạm nào, nhưng Tarantino muốn mang đến nhiều hơn cho nhân vật của ông. Một vấn đề đạo đức, một cảm giác của sự hiểu biết khiến cho nhân vật này trở nên sâu hơn một cấp độ nữa; cho phép người xem trở nên không nắm rõ ranh giới giữa cái thiện và cái ác. Trong một cảnh quay bạo lực nhất định, Jules đã giết hai người đàn ông đã chỉ điểm trùm tội phạm của họ Marcellus Wallace. Các nhân vật phản diện thể hiện một cách mạnh mẽ bài giảng tôn giáo dài dòng về việc tìm kiếm con đường đúng đắn; "Ezekiel 25:17.

    "Con đường của người công bằng được bao vây mọi mặt bởi sự bất bình đẳng của ích kỷ và sự bạo ngược của kẻ gian ác. Thật may mắn là người đó, nhân danh của từ thiện và thiện chí, dẫn dắt kẻ yếu qua các thung lũng của bóng tối, để anh thực sự là anh cả trong nom và tìm kiếm trẻ em thất lạc. Và ta sẽ trả đũa ngươi với mối thù to lớn và nỗi tức giận mãnh liệt những người cố gắng đầu độc và tiêu diệt anh em ta. Và bạn sẽ biết Ta là Đức Chúa khi ta nuôi mối thù kia về ngươi. "

    Quyết định của Tarantino mang đến cho nhân vật của mình một đoạn Kinh Thánh để đọc khiến cho “cái ác” truyền thống một chiều sâu rất độc đáo. Đỉnh điểm của tôn giáo và giết người, cái ác và suy tư triết học lại mang xu hướng phạm tội, rạp chiếu phim độc lập ở mức thuần khiết nhất - phá vỡ các tiêu chuẩn, quy định, sự mong đợi và tỉa gọt nhân vật và tính cách từ một khía cạnh tương phản. Đối với người xem, sự ngạo mạn của Tarantino như một nhà làm phim không xấu hổ khi kết hợp Thiên Chúa và kẻ giết người là tất cả những gì khiến cho xu hướng phạm tội của ông trở nên vừa gây sốc vừa gợi cảm hứng cùng lúc. Tarantino - "biến các yếu tố giá trị thành một cái gì đó cao hơn, tốt hơn, táo bạo hơn. Phim của ông thách thức những điều cấm kỵ trong xã hội của chúng ta theo cách trực tiếp nhất có thể, và đồng thời thêm vào yếu tố hài hước châm biếm.”

    Tarantino tạo ra nhân vật của riêng mình và đẩy chúng đến cùng cực tuyệt đối; Jules là nhân vật phạm tội nổi trội nhất với cung bậc từ xã hội đen giết người truyền thống thành một nhân vật chính anh hùng triết học là một trong những phát triển điện ảnh tuyệt vời. Ngay ở phần cuối của bộ phim, ông chọn giết Pumpkin và Honey Bunny, kẻ trộm cửa hàng và cứu sống các khách mua sắm. Tuy nhiên điều này là không đủ đối với Tarantino, không chỉ đơn thuần là khiến nhân vật đưa ra quyết định tự nhiên và giết người để cứu những người vô tội; ông cũng đã phải cứu cái ác. Ông đã khiến cho Jules đem đến cho Pumpkin và Honeybunny tất cả mọi thứ, - "ông mạo hiểm không cần thiết để cứu một người mà ông không biết và một người không muốn được cứu bởi vì đó hoàn toàn đúng về mặt đạo đức. Bạn có thể nghĩ đến một định nghĩa đơn giản hơn của chủ nghĩa anh hùng không?" Khiến cho nhân vật phản diện trở thành người anh hùng cuối cùng, bằng cách cứu lấy một làn sóng mới của nhân vật phản diện là một sự thay đổi hoàn toàn trong nhân vật chính của Tarantino. Tuy nhiên, xu hướng phạm tội không dừng lại ở đây, trong phong cách của bộ phim, thông qua câu chuyện rời rạc phi tuyến tính, vị trí của nó trong phim không phải là vị trí trong câu chuyện. Điều này thể hiện cách Tarantino, với tư cách đạo diễn nghiệp dư, thực hiện một vòng xoáy câu chuyện mới theo hướng chưa được giải quyết, các vòng xoắn bất tận của các thay đổi và phát triển thiện ác vượt lên tất cả ý nghĩa truyền thống và ý thức được, đó chính là điện ảnh nghuyên bản thực sự. Tuy nhiên ngay cả sau khi những suy tư triết học của Jules, Tarantino quyết định trong màn cuối cùng của ông sẽ đặt khẩu súng ở đai quần short của ông, để cho khán giả quyết định liệu ông có thực sự được cứu chuộc khỏi cái ác hay sẽ tiếp tục như trước đây.

    Phong cách

    Phim độc lập có một loạt các dạng thức, tuy vậy phong cách và những bộ phim điện ảnh gây tranh cãi của Tarantino vẫn luôn gắn liền với nhau, sự độc đáo của ông về bạo lực thông qua việc đẩy nó đến giới hạn gần với sự thích thú trong "vượt trên cao trào" đã dẫn đến vô số những cuộc tranh luận về đạo đức trong việc trình chiếu những cảnh thô tục và khủng khiếp như vậy. Tuy nhiên, đó là một phần của cuộc sống, giúp giữ ông ở trên đỉnh của trò chơi, ông mở rộng giới hạn đến cực điểm, đẩy xa những vạch chắn để tài năng mới có thể nối bước theo ông – dù vẫn có một cái nhìn rõ ràng về điểm giới hạn. Không những do phong cách của ông đưa bạo lực đặt lên bệ, làm cho nó bệnh hoạn thú vị để người xem trải qua cú sốc cũng là nơi ông thể hiện tranh luận của mình. Các bài nhạc trong “Stuck in the middle" của Reservoir Dogs trước cảnh tra tấn, sự ngưỡng mộ đối với một kẻ giết người máu lạnh được tạo ra trong Pulp Fiction với tôn giáo và bạo lực đang lên đến đỉnh điểm. Nó không chỉ là máu mà người xem đang phải chứng kiến, Tarantino lại làm cho nó "thú vị", một bài nhạc sôi động, ngôn ngữ tuyệt vời, nghệ thuật không thể phủ nhận cho những cảnh khủng khiếp của ông. -

    "Tên ông thường được nảy lên trong các cuộc tranh luận về tính thẩm mỹ của bạo lực trong phim chính thống. Ông xử lý bạo lực như sự giải trí, hứng thú, năng lượng, pha trộn nó với những bản nhạc hài hước, mát mẻ tuyệt vời. "

    Các câu hỏi đạo đức ở đây nằm trong vòng tranh cãi, anh ta có nên được cho phép để tạo ra sự hưởng thụ trong máu me không? Tuy nhiên Tarantino nhận thức cách làm thế nào trong Điện ảnhông sử dụng vị trí của mình và phạm vi tự do để đẩy bạo lực càng xa càng tốt. "Là một nghệ sĩ, bạo lực là một phần tài năng của tôi. Nếu tôi bắt đầu suy nghĩ về xã hội, hoặc những gì một người đang làm cho người khác, sau đó tôi mở những chiếc còng."Quá xa là bao xa”Tarantino nói, “toàn bộ nửa đầu của bộ phim {Reservoir Dogs} đang được dựng lên và sau đó có các vụ nổ ở phần giữa. Sau vụ nổ chúng sẽ trở thành một bộ phim khác với một tốc độ khác, nhịp điệu khác và căng thẳng khác." Đó là việc làm phim và khả năng tuyệt vời của một đạo diễn sử dụng chuyên môn chơi đùa với khán giả, đẩy họ, kéo họ, gây sốc cho họ và sau đó mang nó theo một hướng hoàn toàn khác - luôn luôn giữ người xem trong sự hồi hộp nhưng luôn theo dòng tranh luận.

    Táo bạo

    Khám phá tính độc đáo của Tarantino rất khó để tóm tắt về những phần liên quan, bởi vì mỗi phần cốt lõi của điện ảnh và nghệ thuật đều nguyên sơ theo cách độc đáo riêng của nó, từ những lần nước rút trên sàn phòng dựng phim đến bản cắt hoàn chỉnh. Tuy nhiên khả năng của Tarantino trong việc chèo lái tiến theo hướng truyền thống và mang đến cho người xem sự tươi mới, chưa bao giờ được xem của bộ phim khắc họa từ câu chuyện chung đã được thể hiện từ lần này đến lần khác chính là nơi tài năng thiên bẩm của ông thể hiện rõ nét. Tarantino chọn tập trung vào nhân vật bạo lực và hành động, và tìm cách tái tạo các thể loại như phim tội phạm cướp, phim võ thuật và chuyện phim nhiều nhân vật, nhiều lớp lan. Nét độc đáo của Tarantino đến khi ông là đạo diễn nghiệp dư, là một sinh viên điện ảnh và học phim ảnh như là một nghệ thuật, ông mong muốn nhiều hơn chỉ là một đạo diễn, mà còn muốn được coi như là một nhà sản xuất điện ảnh tuyệt vời. Ngay cả việc đặt tên sản xuất bộ phim "A Band Apart" trong tương quan với bộ phim vĩ đại của Jean Luc Godard - "Bande a part". Ông muốn mang đến cho người xem một cái gì đó rõ ràng về tên tuổi của ông trên đó, và như một dấu ấn của ông thêm vào tác phẩm. Hiệu ứng Tarantino đang lan tràn khắp rạp chiếu phim, bạo lực, các nhân vật bạo lực rối rắm, gây tranh cãi, những cảnh quay tiêu biểu - đây là sự độc đáo của ông. Trong "Inglorious Basterds" và "Django Unchained" thông qua tác phẩm sắp tới “The Hateful Eight”, bạn có thể thấy ông đang viết lại lịch sử tạo ra bộ phim của mình, nhưng khi làm như vậy, ông đang phát tiến quá khứ để tạo ra một Tương lai nghệ thuật mới. Việc làm phim gốc này rất hoàn hảo và mạnh mẽ - đẩy nhân vật vào những hoàn cảnh chưa từng thấy trước đây. Sự thành công của Pulp Fiction là do tính độc đáo của nó và tính độc đáo này đã hoàn toàn tóm tắt bởi Peter Biskind người đã nói -

    "Lý do Pulp Fiction phá vỡ cách nó đã làm là vì bạn có một anh chàng đang thực hiện một tác phẩm phi tường thuật, không có mở đầu, phần giữa hoặc phần cuối thực sự, một bộ phim với sự tương quan Godard, phá vỡ tất cả các quy tắc ..."


    Trong Django Unchained, ông thấy được một khoảng trống trong thị trường viễn tây, đặt ở Deep South, tuy vậy vẫn làm cho nhân vật chính có tất cả các đặc điểm truyền thống của người hùng cao bồi da trắng như John Wayne, Gary Cooper hay Clint Eastwood là một người Mỹ da đen châu Phi. Khán giả Mỹ gốc Phi có một anh hùng mà họ có thể liên đới và thấu hiểu, đánh giá cao và trở thành niềm khích lệ của họ. Sau đó trong Kill Bill, ông khiến cho người phụ nữ mạnh mẽ thành trọng tâm, lăn xả trong trận chiến, huấn luyện giết người, tự hỗ trợ bản thân mình. Trong ý thức truyền thống thì nam giới sẽ đóng vai trò này, nhưng Tarantino muốn làm cho nó độc đáo với ông và những thay đổi truyền thống mang vị trí này đến Uma Thurman độc đáo như "The Bride" - hướng đi mới này của anh hùng màn ảnh là sự độc đáo của Tarantino trong cảm quan tốt nhất của ông.

    Khi Ornella viết rằng '' Tarantino không làm cho một bí mật của cố gắng phá vỡ các quy chuẩn, quy định, kỳ vọng và lề lối xã hội, văn hóa, và lệ thường bằng phim 'cô ấy vỗ vào phong cách của toàn bộ tác phẩm của ông, đặc biệt là Pulp Fiction. Khả năng của ông khi là một nhà làm phim sử dụng Xu hướng phạm tội, Tính nguyên bản và Việc tranh luận để đạt được những mục tiêu này là luôn luôn phát triển... ông đẩy cao xu hướng phạm tội và gây tranh cãi của các nhân vật và tình huống, chiến thuật gây sốc và những cảnh khủng khiếp; nhưng đồng thời tất cả được truyền tải với các kỹ năng và sự kiên nhẫn của một đạo diễn thực sự làm cho Quentin Tarantino thành nhà làm phim tuyệt vời, ông nổi tiếng quốc tế. Tạm thời thay đổi mục tiêu và đích đến của bộ phim, Tarantino xoay sở giữ chân khán giả, đôi khi cố gắng một cách tuyệt vọng nhìn đi hướng khác cùng lúc, và vẫn quay lại mỗi năm.