Cảm nhận Đường về nhà (2002) - Dành tặng mọi người bà trên khắp thế gian

Thảo luận trong 'Phân tích-Cảm nhận-Chia sẻ' bắt đầu bởi vivu, 30/5/19.

Lượt xem: 5,056

  1. vivu

    vivu Moderator


    [​IMG]


    Ai cũng có một thời bé dại, và ai cũng có những người bà. Chắc hẳn những kỉ niệm với bà luôn là một quãng thật đẹp, thật hạnh phúc với nhiều người mỗi khi nhớ về tuổi thơ. Một thứ tình cảm thật gần gũi, mộc mạc mà thiêng liêng và cao quý.

    Dùng một cách truyền đạt thật giản dị, bộ phim “Đường về nhà” của điện ảnh Hàn Quốc đã mang tới một câu chuyện xúc động về tình bà cháu. Như một lời tri ân dành cho mọi người bà trên thế gian, 1 tiếng 30 phút của bộ phim cho người xem cơ hội sống chậm lại, cảm nhận những tình cảm ấm áp và bình dị luôn luôn hiện hữu của mọi người bà dành cho con cháu.

    “Đường về nhà” kể câu chuyện một cậu bé sinh ra và lớn lên ở thành phố tên là Sang-woo phải về quê ở với bà ngoại trong khi mẹ bận rộn ổn định cuộc sống sau ly hôn. Bà ngoại cậu sống một mình ở miền quê hoang sơ và nghèo khó, nơi hoàn toàn khác biệt với cuộc sống thị thành nơi cậu lớn lên. Từ chỗ chán ghét, Sang-woo dần dần thay đổi bản thân và học được nhiều điều nhờ những tình cảm ấm áp của người bà.

    Một bộ phim chậm rãi, bình dị, rất ít lời thoại khi người bà không còn nói được, bù lại nó mang tới những thấu cảm lớn lao mà không lời nào diễn tả hết.

    “Đường về nhà” có một khởi đầu chậm với một tình huống rất đơn thuần: mẹ đem con về nhờ bà ngoại trông. Màu phim nhuốm vàng với những nét hoang sơ của làng quê thật nghèo, nơi người bà vẫn cặm cụi sống từng ngày. Ở đây, bằng lối kể chuyện biểu trưng thiên về hành động, tiết giảm ngôn từ, từng khuôn hình đều làm nổi bật một sự đối lập đầy dụng ý. Trong cùng một khung hình, luôn có sự hiện diện của bà và cháu, đại diện cho người già và người trẻ, cho cuộc sống thôn dã và thói quen thành thị. Hai thế hệ, hai con người tưởng chừng như không thể dung hòa, nhưng lại được kết nối nhờ tình yêu thương của người bà.

    [​IMG]

    Dù cậu bé Sang-woo có ngỗ ngược và tỏ rõ thái độ khinh thường tới đâu, bà ngoại cậu vẫn luôn cố gắng hết sức chăm sóc cho cậu. Nhưng trẻ con thường quá đỗi vô tâm, những hành động thật nhỏ nhưng đầy yêu thương của người bà bị những cơn hờn trẻ nhỏ che mờ hết đi. Thằng bé ghét làng quê, nó ghét lây cả bà và tha thiết muốn về thành phố, lẽ hiển nhiên nó coi những hành động của bà thật vớ vẩn. Không ít lần một khung hình nhỏ cũng đủ khiến người xem nghẹn ngào, khi ý tốt của bà bị thằng bé gạt đi không thương tiếc, dù bà đã cố gắng rất nhiều vì nó.

    [​IMG]

    Tuy thế càng về sau, càng gắn bó với bà ngoại, đứa trẻ càng cảm thấy sự hiện diện của bà thật quan trọng. Nó khóc rấm rứt khi bị lạc đường, nó hờn trách khi không tìm thấy bà, hay nó vui mừng khi nhìn thấy bóng bà trở về. Từng câu chuyện nhỏ gối nhau, đan xen nhau làm nên cuộc hành trình tìm đường về nhà của thằng bé. Như khi đi mua pin, khi thèm ăn gà, khi bị cắt tóc hay khi nghịch ngợm bị ngã, từng khoảnh khắc cứ từ từ đi vào lòng người xem, tạo nên một con đường mòn cứ lớn dần, dẫn về với bà, về nơi thật bình yên.

    Sau rốt, vượt qua những thử thách con con của một thời thơ bé, đứa trẻ nhận ra bà chính là nhà, là đường về nơi bình yên của nó. Tình cảm và sự yêu thương của bà, dù có bị nó dè bỉu, bị gạt đi hay phá phách nghịch ngợm, vẫn không hề thay đổi. Bà chỉ kiên nhẫn chịu đựng, bền bỉ yêu thương và chấp nhận hy sinh thật nhiều cho cháu.Một thứ tình cảm thật dung dị cứ lớn dần lên, ngấm ngầm len lỏi vào trái tim, làm dấy lên những cảm xúc cá nhân mỗi người dành cho chính người bà thân yêu của mình.

    [​IMG]
    Bà chưa từng nói một lời nào, nhưng sự quan tâm của bà khiến người ta xúc động không thôi. Những cảnh dễ khiến người xem thổn thức nhất, kì lạ thay lại thật quá đỗi bình dị. Như cảnh cậu bé Sang-woo nhìn thấy bà về, hay những khi bà canh cho nó đi vệ sinh, bà đội mưa đi mua gà cho nó ăn, và đặc biệt là khi Sang-woo tìm thấy 2 tờ tiền nhàu nát bà gói cùng chiếc máy điện tử hết pin. Bao nhiêu yêu thương như vỡ òa, một đứa trẻ nhận ra bà ngoại quan trọng với nó và yêu thương nó biết nhường nào.

    [​IMG]

    Tình cảm của bà đã làm thay đổi một đứa trẻ. Từ chỗ là một đứa ích kỉ, bị vây bọc bởi cái ngột ngạt của thị thành, Sang-woo dần hiểu được những giá trị tình cảm xung quanh mình, đã biết nói lời xin lỗi, và đã biết lo lắng cho bà. Cuối phim, tuy không hề nói một lời “con yêu bà” nhưng hành động viết thiệp để lại đầy ngây ngô và đáng yêu lại gây được một ấn tượng thật đặc biệt. Trẻ con luôn thành thật và trong sáng với tình cảm của mình. Với Sang-woo, khi vừa khóc vừa dặn dò bà viết thư cho con, cậu bé đã thật sự dành cho bà tình yêu và sự tin tưởng của mình.

    [​IMG]

    Hình ảnh người bà trong "Đường về nhà" thật gần gũi nhưng cũng đầy thiêng liêng. Dành trọn tâm sức cuộc đời cho con cho cháu, bằng một tình yêu bao la và sự kiên nhẫn vô hạn. Một câu chuyện không hề đặc biệt nhưng lại vô cùng gần gũi và dễ đồng cảm, tạo ra sức lay động mạnh mẽ với người xem. Bộ phim như một lời tri ân thật đẹp cho mọi người bà trên thế gian.

    Kết thúc phim, hình ảnh người bà lặng lẽ và chậm rãi bước từng bước trên con đường về nhà quen thuộc làm dấy lên cảm giác vừa bình yên lại vừa ấm áp. Dù cho năm tháng trôi qua, thời gian đổi khác, đường về nhà luôn có bà đợi con.